Nguyên Thạch

Thu Giang xanh biếc dòng kỷ niệm

Về Thu Giang cho tình thơ cao vút.
Ghé bến xưa nghe thổn thức ngận ngùi.
Đời vắng nhau rồi.
Ta có gì vui.
Vành tang trắng,xin chôn vùi kỷ niệm.
Ôi còn đâu.
Thuở bên em kiều diễm.
Nét ngọc ngà,chẳng tô điểm chẳng phấn son.
Dòng sông xưa dầy dấu bước lối mòn.
Nay cô độc nẻo mòn đơn lối.
Đường nhân gian.
Sao em đành bước vội.
Nẻo đường tình bỗng rẽ lối sang sông.
Phút tiễn đưa nghe sóng dậy cả lòng.
Người quay bước.
Ta còn mong chi nữa.
Trăng hẹn thề.
Về đâu miền đất hứa.
Lá vàng rơi thu chan chứa nỗi niềm.
Từ dạo xa người .
Ta trầm lắng lặng im.
Gối dĩ vãng con tim vàng hoài niệm.
Xa thật ư.
Hỡi người xưa kiều diễm.
Mái tóc thề hương tỏa dáng thơm mơ.
Mỗi độ nhớ người ta trở lại Thu Giang nhìn con nước lặng lờ.
Trôi dĩ vãng.
Bềnh bồng giấc mơ,cỏ úa.
Đò sang sông có ngọc vàng cung lụa.
Tóc mây bồng cô công chúa rừng hoang.
Tiềm thức trong ta em mất em còn.
Rời phố nhỏ buồn lên non tìm nhân ảnh.
Mây ngàn thu.
Rừng mưa buồn thấm lạnh.
Phiến thạch sầu trơ nhật nguyệt rêu xanh.
Trĩu trăng mơ trăng gối đầu gành.
Ta lạc dấu ngõ quanh trùng biếc.
Là thi nhân ta một đời thua thiệt.
Thơ chẳng là rượu là tiền cho bàn tiệc nhân gian.
Thì duyên mơ phải chấp nhận lỡ làng.
Nghe thương quá dòng Thu Giang mãi chảy.
Ôi tâm tư,theo dòng trôi không đáy.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 29.11.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Thu Giang xanh biếc dòng kỷ niệm"